Placeholder image

Anh bỏ mặc đôi tay mình tự tác mà nhìn con đường hổ lốn mình đương đi, anh nhìn, nhìn mãi.

Viết cho ngày cuối cùng còn xanh mãi, tóc mai vừa đó hai mươi mà đã đậm màu tuyết đêm, ngày tháng lẵng đẵng cùng trời cuối đất trôi sượt về miền sau, sõng soài nơi sóng lưng gầy guộc phơi xương. Ông mặt trời ngả mình đôi bờ vai cằn cỗi khuất bóng cỏ cây, tô điểm những mảng màu nâu sẫm in hằn vào đôi tay mịt mù cát bụi ngoằn nghèo cắm sâu những rễ má dây mơ loang lỗ một vài vùng đất chết, đôi gò sâu cô quạnh buông tiếng thở dài đượm khói, nhấc bổng làn sương đặc quánh củi hồng chao lượn trong không gian bao la rộng lớn thu mình đôi khung cửa hẹp hun hút tựa những hố hút màu huyền bí lúc khép lúc mở gợn tấm phù sa sẫm màu nặc nồng mùi cũ kĩ lúc bằng phẳng lúc nhấp nhô trải dọc đôi hàng liễu già cỗi rì rào nghiêng ngả.

Hồ Chí Minh - 10.02.2020

Ngày cuối cùng còn sót lại bên tán lá khô vừa rơi xuống, chuỗi ngày lặng lẽ thườn thượt trôi, lòng ta trở nên đôi chút lắng đọng, trở về với thường nhật hôm hôm, tiếng người nói nhau ù vang hoà lẫn vào lốm đốm những mảng màu đỏ thắm ngụp trôi giữa đại lộ nhấp nhô, từng con chữ dấu phẩy chậm rãi nối nhau mà xuất hiện. Đến những chấm câu dừng lòng ta từng khoảng cách nhau bởi những khoảng trống chìm nghĩa, con đường dần đang ló rạng, tiếng bánh xe lăn đều đặn bỏ lại phía sau một lằn dài chữ nổi rồi ngưng hẳn. Con chữ nườm nượp chờ nhau mà di chuyển, kéo dài ngày cuối cùng về chỗ lê thê bất tận.

Hồ Chí Minh - 30.09.2020

Biển báo chấm câu tự tung tự mọc, ven đường chi chít những biển điều hướng phẩy câu, từng chiếc cầu khoảng cách nối nhau điều đặn, anh lái xe buông mình để đôi tay tự lái. Lướt qua địa phương lạ lẫm, qua phố phường thân quen, vào những vùng xa xăm của thị trấn ký ức thưa thớt chữ. Anh bỏ mặc đôi tay mình tự tác mà nhìn con đường hổ lốn mình đương đi, anh nhìn, nhìn mãi. Đến đây thôi, anh nghĩ, con đường phía xa cùng những biển báo đường dần khép lại. Anh ngoái nhìn về sau rồi hạ số, đôi tay anh lưỡng lự nửa hồi rồi cử động, ngã tư đường nơi anh đang đến sừng sững một cột mốc, xe chầm chậm lăn bánh, tiến vào lối nhỏ đầy rẫy con chữ chen nhau mà lao vội. Để lại xe anh nơi mặt kính chiếu hậu một mảng mực tối đen, thấp thoáng đâu đó ánh đèn màu rọi vào khung hình chữ nhật ánh lên dòng chữ Lối về Vùng Thực Tại.

Bài viết của Mạnh Tóc Xù.
Ảnh của Hoàng Đỗ.