Placeholder image

Bầu trời buổi mai chào đón ta bằng những giọt mưa chi chít.

Đâu đó vọng lại tiếng chim rộn rã từ phương xa, giữa vùng trời chìm nổi những mảng màu xám xanh xen lẫn, đôi cánh kia vỗ lòng ta về cội, thả mình vào thiên nhiên hùng vĩ, ta buông mình chao lượn bên dưới tán cây lồng vào những dải vân màu của hiện tại. Lao mình vào bể kiến thức rộng lớn, để đôi tai lắng nghe, để ánh nhìn cặn kẽ, chật vật trong giờ phút hiện tại, ta mảy may lạc loài giữa biển người thôi thúc.Ta trần trụi giữa nguyên thủy sơ khai, bứt ra khỏi ánh trăng bàng bạc của những ngày đầu tháng 7 ta thấy mình nhá nhem hơn bao giờ hết



Trên bờ vựa của đau khổ và hạnh phúc, thế gian này để lại ta một mình chiêm nghiệm, mớ tơ vò một lần nữa nương gió trở về đây có mặt, giữa cái nắng ban mai ấm áp, những buổi chiều cô quạnh trăng treo, đầm mình trong vòng tương phản ngàn xưa, ta bất lực trước những gì mà mình muốn diễn đạt

Một trừ một của thanh cao một âm hai của phản màu

Con chữ đôi lúc lại đi mất, để lại ta những mong cầu ham muốn trần tục, tình yêu dẫu có đôi vẫn không thể nào thoát lên khỏi vòng hiu quạnh, những niềm thương gợn nhớ không thật, những ý niệm mưu cầu không tên, ôi, một mớ hỗn độn hoàn hảo, một nhơ nhuốc thuần khiết, ta tự hỏi lòng mình.

Một trừ một của thanh cao một âm hai của phản màu, những không ngôn ngữ của ánh trăng hiện thực, ta nhìn trăng một khắc, trăng thúc ta một đời, mỉm cười với không phải ánh trăng trong đục , ta mỉm cười để mỉm cười, ta hồn nhiên không hỏi, trăng biết, trăng chỉ là âm một từ gồm năm con chữ, ta biết, ta chỉ là t và a.

Bài viết của Mạnh Tóc Xù.
Ảnh của Hoàng Đỗ.