Cậu ngắm nhìn cuộc sống ngoài kia, cậu cũng vui khi được thấy thật gần những cuộc đời thật đáng sống, hoàng hôn dần buông, bữa cơm chiều mẹ cậu nấu thật công phu, hôm nay và ngày sau vẫn thế. Cậu còn trẻ con lắm, vẫn hay khó chịu vì những điều nhỏ nhặt không đâu, cậu nhớ đến Pie, một chàng trai tốt bụng trong Chiến tranh và hoà bình của Lev Tolstoy. Nhưng đôi khi, những điều nhỏ nhặt khiến cậu như già đi một nửa, nắng lại lên, cậu vẫn còn đó một nửa để mơ tiếp về một ngày mai tươi mát hơn, một ly rau má đậu vào ngày hè oi bức, một nơi để về sau buổi bơi thật đã cà là đời, một cơ hội nữa để nhận ra. Khung cảnh thường nhật, đời sống bình yên đôi lúc đem lại cho cậu cảm giác bất an thật khó tả, nhớ lại ngày trước, cậu đánh hơi được nỗi sợ ngay lúc này, bây giờ, ở đây thôi, diễn ra ngay bên trong con người cậu một nỗi sợ rất thật, cậu sợ mình rồi sẽ trở lại ngày đó, dù không chỉ một lần, năm tháng dần qua, êm đềm mà đầy biến động, những dấu hiệu quen thuộc, những giấc mơ hãi hùng như đang báo hiệu một điều gì đó sắp diễn ra, cuộc đời cứ trôi và cậu hãy còn non nớt lắm, đi về dưới hai hàng cây cao, lá rơi ngập trời, mưa đổ từng áng mây bay, một cơ hội vừa lướt qua, một khoảng không trôi mất, cậu đã không nhận ra.

Đêm đã về phuya, sao cậu còn chưa ngụ, hỡi người đọc dòng chữ này khi lo nghĩ về ngày mai, sao cậu còn thao thức, cậu có đó không, cậu có muốn thiếp đi dưới sao trời hay vẫn giữ khư chiếc điện thoại ở trong tay, mùa hoa Bằng Lăng năm nay đến rồi đó, âm thầm, từng chút, từng chút như Bằng Lăng vẫn thế, có những ngày cậu cùng bạn mình ngồi chơi Sodoku, cậu đâu biết được rằng cậu đâu biết, có trận mưa xa xôi nào, bất chợt, đất đai lại màu mỡ như xưa.

Nhà,
Ăn một bữa thật ngon, ngủ một giấc thật đã, vẫn là 62-10, vẫn là nơi ngã ba đường thân thuộc, mọi thứ vẫn như ngày đầu tiên, đội nón, đội nắng, cậu một lần nữa ra đi. Sao một kiếp người lạ lùng đến thế, cậu có nghĩ như thế không, cây, thương em tôi ngày đêm khắc khoải đi tìm một lẽ sống, cậu tự hỏi, câu chữ đã bắt đầu từ đâu. Lo nghĩ cho mình, lo nghĩ cho người, cậu để, giây phút nào là giây phút hiện tại !? Cậu đến đây, ngồi đó đi, cậu có nhận ra dòng chữ này không, Tiếc gì một buổi hoàng hôn,
Dô, cho đến lon bia cuối cùng được rót hết, cho đến điếu thuốc cuối cùng được châm lên !
Một ngày mới đã đến, năm tháng, tháng năm, bầu trời có vẻ sáng rất mau và đời thật vui khi ta cười, lần cậu được cười như đười ươi có lẽ là lúc đọc Lâu đài bay của pháp sư Hao, cậu vẫn nhớ chi tiết chiếc áo xanh viền bạc đó, cắn một miếng phô mai cươi bò còn, cậu đã cười thật tươi. Tử tế, dịu dàng, cậu đã không dũng cảm như mình nghĩ, đôi lúc, bình yên chỉ là cái thở phào nhẹ nhõm, làm sao trách người, khi cậu cũng là người đáng trách, làm sao trách cậu, khi mưa chiều, dưới hiên nhà, mùi lá cháy, nồi cá kho cậu để khò khò khò luôn. Thương, chủ đề ngày hôm nay, những ánh nhìn có vẻ nhẹ nhàng hơn, cậu cúi đầu. Khóc đó, cười đó, mừng đó, lo đó, được khóc, được cười, được mừng, được lo, là một được lớn. Cậu bước đi, đầu cúi, lững thững, lững thững, tiếng sấm dội xa xôi nào, cậu nhận ra, không nhận ra, không quan trọng vụ nổ lớn, lên xe, bầu trời hôm nay có vẻ đẹp hơn, gió nhẹ, nắng hiền, con đường nhựa trải dài, xa xa chân trời, biển nhấp nhô, lấp lánh ánh bạc.